Sunday 24 April 2011

Phục Sinh

Tối qua, tôi đi cùng hai người bạn Công giáo đến Đại chủng viện Thánh Giuse để dự lễ Phục Sinh. Tổ chức trong khuôn viên của một học viện Thiên Chúa giáo nên buổi lễ giản dị, ấm cúng và không có quá nhiều người tham gia. Thỉnh thoảng tôi hòa thanh cùng cộng đoàn người Công giáo cất lên những bài thánh ca in trên tờ gấp. Một trải nghiệm tôn giáo nho nhỏ. Gió từ sông Sài Gòn thổi vào nhè nhẹ, mùi hương thoang thoảng, thánh nhạc du dương, làm tôi chỉ muốn gật gù. Ai đó lên chương trình hẳn là đã tính tới vấn đề này. Cứ chừng dăm mười phút, người chủ lễ lại yêu cầu cộng đoàn đứng lên, khi thì nghe trích đọc Kinh thánh, khi thì đáp lời hát, làm tôi có muốn ngủ cũng không được.

Dù đã có vài thoáng xúc động khi nghe gần một nghìn người Công giáo trầm hùng cất lên lời nguyện Amen, nhưng cảm giác rõ nhất của tôi trong gần hai tiếng ở đây là sự bất lực khi muốn thâm nhập vào bầu không khí đức tin của họ. Hệ thống từ vựng và điển tích Thiên Chúa giáo là cản trở đầu tiên, nhưng dù vậy, đức tin có lẽ không phải là một cái gì đó có thể diễn đạt bằng ngôn từ. Không ai có thể làm người khác hiểu được đức tin của mình. Không ai có thể làm người khác biết được Chúa của mình ra sao, cho dù tất cả đều gọi chung Chúa là Chúa. Đức tin hoàn toàn là một trải nghiệm cá nhân. Người ta chỉ có thể chia sẻ cho nhau những kinh nghiệm trên hành trình đi tới đức tin.

Monday 4 April 2011

Sẻ nhỏ

Mưa tối. Có con sẻ nhỏ đậu trên thành cửa sổ phía sau phòng. Tôi ngó nó, nó phập phồng ngó tôi. Chắc sẻ hoảng lắm, nhưng ngoài trời mưa lạnh và hẳn là đang đói và mệt nên nó đành liều vậy. Tôi lấy ít gạo cho vào cái muỗng, pha chút nước, gí gí vào mỏ nó nhưng nó lảng tránh. Ra ngoài một lát, lúc quay vào tôi thấy sẻ lim dim. Tôi tắt đèn. Khi nó ngủ dậy, mong sao trời tạnh và nó còn đủ sức để trở về tổ.

Những con chim cô đơn là những con chim đang rất buồn. Con chim tha về từng cọng cỏ khô. Con chim hót một mình trong mưa. Và con chim tiến thoái lưỡng nan.