Sunday 9 September 2012

Mưa đêm

Cuối cùng thì trời cũng đổ mưa sau buổi chiều tối oi bức. Tôi đứng dưới mái hiên, để cho những hạt mưa lạnh hắt vào người, lấm tấm trên khuôn mặt và cơ thể để trần. Đã bao lâu rồi tôi không còn đứng soi lòng mình trong mưa?

Thật may mắn cho người thành phố nào có lấy cho mình một khoảnh vườn dù là nhỏ thôi. Để sau mỗi trận mưa đêm, ta có thể đứng cạnh nơi đó, cô đơn trong bóng tối và sự im lặng của buổi khuya, hít một hơi thật sâu luồng không khí mát trong thuần khiết mà cơn mưa để lại, rồi khịt khịt mũi đón nhận hương thơm dìu dịu toả ra từ khóm hoa nhài hay từ cây ngọc lan ta trồng. Khi ấy, ta cảm nhận rõ hơn bao giờ, tinh thần mình đã được gột rửa sạch những u ám của đời sống. Và dù chẳng kéo dài bao lâu thì ta cũng vẫn thầm thì cảm ơn đất trời vì ta đang sống.

1 comment:

  1. vì cần nhìn thấy màu đất, cần vườn, cần hương hoa nhài và mùi ngọc lan. cần ánh sáng giống như là hơi thở nên chị đã phải rời thành phố ra ngoại thành để sống đây. đến tận bây giờ, hàng ngày đi về rất xa, mọi người thân vẫn không đồng tình nhưng chị hài lòng vì biết mình đã chọn đúng điều mình cần có.

    ReplyDelete

Note: only a member of this blog may post a comment.