Tuesday 20 April 2010

Chiều sương khói

Tháng Sài Gòn nóng nhất sắp đi qua và mùa mưa đang tới. Trời chiều nay âm u lạ lùng. Sương trắng mờ mắc quanh những tòa cao ốc và trên đỉnh những rặng cây. Về tới nhà, tôi tha thẩn đứng bên hành lang. Mùi khói. Ở đâu đó trong thành phố người ta đang đốt lá cây. Vậy là không phải sương mà là khói.

Mùi khói gợi nhắc về tổ ấm. Tôi thích lang thang lúc chiều tà trong những ngày u ám và có mưa. Không ai muốn trải qua cảm giác cô độc quá lâu, nhưng sẽ là một trải nghiệm hấp dẫn khi người ta tự đẩy mình vào trạng thái cô đơn và lạc lõng, để rồi ở điểm tận cùng của nỗi buồn và hoang mang, người ta thêm một lần nữa xúc động nhận ra rằng mình còn có một mái nhà để trở về, còn có mẹ chờ mình cùng bữa tối. Đôi khi tôi thấy mình chưa từng là ai khác một đứa trẻ.

5 comments:

  1. "để rồi ở điểm tận cùng của nỗi buồn và hoang mang, người ta thêm một lần nữa xúc động nhận ra rằng mình còn có một mái nhà để trở về, còn có mẹ chờ mình cùng bữa tối..."
    những lúc như thế chỉ muốn chạy ngay về nhà, thật ấm áp khi nhìn thấy những ô cửa sáng đèn...

    ReplyDelete
  2. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  3. SG đang lúc nóng nhất à, HN thì mới sắp :D

    ReplyDelete
  4. anh vừa viết một bài xã luận lên gân. giờ quay sang đọc một tản văn của K, nhẹ nhàng và thanh thản quá :) TMH

    ReplyDelete
  5. sống ở SG mà tìm thấy được chiều sương khói thì quả là tâm hồn Ka sâu sắc quá

    ReplyDelete

Note: only a member of this blog may post a comment.