Friday 25 November 2011

Bạn cũ

Lâu lâu, tôi lại có dịp gặp lại một người bạn thời phổ thông. Có người là bạn và có người là bạn thân. Giữa những kỷ niệm xưa và tình hình hiện tại là sự im lặng. Nhìn vào mắt bạn, tôi nhận ra chúng tôi đều đã đổi thay. Ánh mắt chúng tôi kiếm tìm những điều khác trước và khác nhau. Sự chân thành có thể làm nhòa đi khác biệt trong giây lát, nhưng không thể lấp đầy một khoảng trống vô hình. Khoảng trống ấy không được tạo ra từ việc chúng tôi sống ở những vùng địa lý cách nhau hàng nghìn cây số. Nó đến từ độ dài của khoảng thời gian chúng tôi sống xa nhau. 

Thời gian ngăn cách chúng ta trong đời.

Thursday 11 August 2011

Đôi mắt mẹ

Tôi nhớ đôi mắt mẹ trong những ngày ấy. Thờ thẫn, âu sầu và vô định. Bằng sức mạnh nào mà mẹ đã vượt qua được? Mẹ nói, đó là vì các con. Giờ đây, tôi nghĩ tới mẹ như một điểm tựa tinh thần sau cùng. Nếu một ngày kia đến, không biết tôi có còn ở lại.

Ôi hàng cây xà cừ trút lá giữa mùa xuân.

Saturday 16 July 2011

Trong vườn

Trên đường về nhà tôi cảm thấy kiệt sức. Người lả ra. Tôi nghĩ tới một khu vườn nhỏ, có thảm cỏ, có bóng mát và tiếng chim, để tôi có thể ẩn mình trong đó, xa cách cuộc đời.

Mấy tháng nay óc tôi không thông suốt. Có chuyện gì chưa rõ cứ gờn gợn trong tâm trí tôi. Trực cảm của con người về những điều gần gũi và gắn bó với mình ít khi sai. Và sau cùng, chỉ còn lại con người ấy đối diện cùng sự thật.

Sunday 24 April 2011

Phục Sinh

Tối qua, tôi đi cùng hai người bạn Công giáo đến Đại chủng viện Thánh Giuse để dự lễ Phục Sinh. Tổ chức trong khuôn viên của một học viện Thiên Chúa giáo nên buổi lễ giản dị, ấm cúng và không có quá nhiều người tham gia. Thỉnh thoảng tôi hòa thanh cùng cộng đoàn người Công giáo cất lên những bài thánh ca in trên tờ gấp. Một trải nghiệm tôn giáo nho nhỏ. Gió từ sông Sài Gòn thổi vào nhè nhẹ, mùi hương thoang thoảng, thánh nhạc du dương, làm tôi chỉ muốn gật gù. Ai đó lên chương trình hẳn là đã tính tới vấn đề này. Cứ chừng dăm mười phút, người chủ lễ lại yêu cầu cộng đoàn đứng lên, khi thì nghe trích đọc Kinh thánh, khi thì đáp lời hát, làm tôi có muốn ngủ cũng không được.

Dù đã có vài thoáng xúc động khi nghe gần một nghìn người Công giáo trầm hùng cất lên lời nguyện Amen, nhưng cảm giác rõ nhất của tôi trong gần hai tiếng ở đây là sự bất lực khi muốn thâm nhập vào bầu không khí đức tin của họ. Hệ thống từ vựng và điển tích Thiên Chúa giáo là cản trở đầu tiên, nhưng dù vậy, đức tin có lẽ không phải là một cái gì đó có thể diễn đạt bằng ngôn từ. Không ai có thể làm người khác hiểu được đức tin của mình. Không ai có thể làm người khác biết được Chúa của mình ra sao, cho dù tất cả đều gọi chung Chúa là Chúa. Đức tin hoàn toàn là một trải nghiệm cá nhân. Người ta chỉ có thể chia sẻ cho nhau những kinh nghiệm trên hành trình đi tới đức tin.

Monday 4 April 2011

Sẻ nhỏ

Mưa tối. Có con sẻ nhỏ đậu trên thành cửa sổ phía sau phòng. Tôi ngó nó, nó phập phồng ngó tôi. Chắc sẻ hoảng lắm, nhưng ngoài trời mưa lạnh và hẳn là đang đói và mệt nên nó đành liều vậy. Tôi lấy ít gạo cho vào cái muỗng, pha chút nước, gí gí vào mỏ nó nhưng nó lảng tránh. Ra ngoài một lát, lúc quay vào tôi thấy sẻ lim dim. Tôi tắt đèn. Khi nó ngủ dậy, mong sao trời tạnh và nó còn đủ sức để trở về tổ.

Những con chim cô đơn là những con chim đang rất buồn. Con chim tha về từng cọng cỏ khô. Con chim hót một mình trong mưa. Và con chim tiến thoái lưỡng nan.

Saturday 5 February 2011

Chiều mùa xuân

Chiều về, gia đình ghé thăm nhà người quen bên quận 7. Ngôi nhà rộng và thoáng. Gió lồng lộng thổi ngoài hiên. Bất chợt có tiếng leng keng. Tôi thẫn thờ mất vài giây rồi mới đưa mắt kiếm tìm nguồn âm thanh. Chiếc chuông gió treo bên cửa ra vào. Trong vài giây thẫn thờ ấy, tiếng chuông gió đã đưa tôi về một chốn xa vắng nào đó mà tôi không kịp nhận ra. Thực tại đang là mùa xuân nhưng sao tiếng chuông gió lại làm tôi nghĩ đến Thảo Phương khi bà nhớ về tiếng chuông chiều mùa đông. Những thanh âm không ngờ, lan truyền qua môi trường gần với chân không, xuyên thấu và làm tâm hồn run rẩy.