Lâu lâu, tôi lại có dịp gặp lại một người bạn thời phổ thông. Có người là bạn và có người là bạn thân. Giữa những kỷ niệm xưa và tình hình hiện tại là sự im lặng. Nhìn vào mắt bạn, tôi nhận ra chúng tôi đều đã đổi thay. Ánh mắt chúng tôi kiếm tìm những điều khác trước và khác nhau. Sự chân thành có thể làm nhòa đi khác biệt trong giây lát, nhưng không thể lấp đầy một khoảng trống vô hình. Khoảng trống ấy không được tạo ra từ việc chúng tôi sống ở những vùng địa lý cách nhau hàng nghìn cây số. Nó đến từ độ dài của khoảng thời gian chúng tôi sống xa nhau.
Thời gian ngăn cách chúng ta trong đời.
Thời gian ngăn cách chúng ta trong đời.
Những người bạn như những cuốn sách của cuộc đời.
ReplyDeleteThời gian nối lại chúng ta trong đời.
ReplyDelete"Có những người một khi đã đi lướt qua nhau sẽ trở thành xa lạ."
ReplyDeleteHai hôm trước cũng vừa gặp lại bạn cũ. Cảm giác hụt hẫng quá. Vào đọc lại entr này của anh một lần nữa. Cảm ơn anh.
ReplyDeleteTôi thích câu kết của anh, bắt rất đúng tâm trạng của tôi. Cảm ơn anh!
ReplyDeleteBởi vì ko còn chung chí hướng nên trong ánh mắt nhìn nhau sẽ là cả một khoảng cách ko thể lấp đầy.
ReplyDelete