Monday, 25 February 2013

Chiều tối

Bé gái tóc tém kéo tay bà đi đến hàng ghế chờ xe buýt. Nét mặt em nhí nhảnh dù một bên mắt đang phải đắp bông gòn. Hai bà cháu mặc những bộ quần áo đơn sơ, đi trong ánh chiều chập choạng trên vỉa hè phía bên kia Bệnh viện Mắt.

Sâu trong một con hẻm Sài Gòn nào đó, có thể giờ này bố mẹ bé đang trông ngóng hai bà cháu trở về để cùng ăn bữa tối. Mà cũng có thể là không. Tôi cảm thấy trong cái nắm tay ấy thấp thoáng hình ảnh một đôi bạn cùng cảnh ngộ. Có những người già và trẻ nhỏ không được mong đợi.

Sự suy tưởng bi quan khiến tôi ngậm ngùi. Đường một chiều và gần hai phút sau xe tôi mới trở lại trạm xe buýt. Nhưng hàng ghế đã trống trơn.

Sunday, 9 September 2012

Mưa đêm

Cuối cùng thì trời cũng đổ mưa sau buổi chiều tối oi bức. Tôi đứng dưới mái hiên, để cho những hạt mưa lạnh hắt vào người, lấm tấm trên khuôn mặt và cơ thể để trần. Đã bao lâu rồi tôi không còn đứng soi lòng mình trong mưa?

Thật may mắn cho người thành phố nào có lấy cho mình một khoảnh vườn dù là nhỏ thôi. Để sau mỗi trận mưa đêm, ta có thể đứng cạnh nơi đó, cô đơn trong bóng tối và sự im lặng của buổi khuya, hít một hơi thật sâu luồng không khí mát trong thuần khiết mà cơn mưa để lại, rồi khịt khịt mũi đón nhận hương thơm dìu dịu toả ra từ khóm hoa nhài hay từ cây ngọc lan ta trồng. Khi ấy, ta cảm nhận rõ hơn bao giờ, tinh thần mình đã được gột rửa sạch những u ám của đời sống. Và dù chẳng kéo dài bao lâu thì ta cũng vẫn thầm thì cảm ơn đất trời vì ta đang sống.

Monday, 20 August 2012

Nằm trên bờ biển

Tôi muốn nằm dài trên một bờ biển hoang vắng, mắt nhìn bầu trời tối đen, mặc cho từng đợt sóng mát lạnh ào lên thân thể mình. Và cũng giống như Romain Gary, tôi tưởng tượng ra một chú hải cẩu nhẹ nhàng tiến tới, cà cà mõm vào má mình. Chỉ khác là nhân vật của ông nằm trên bờ biển Big Sur vào một buổi sáng mù sương, còn tôi thì đang ở đây trong một tối Sài Gòn oi bức.

3 năm trước, tôi tặng bạn một cuốn Lời hứa lúc bình minh. Bạn nói chỉ đọc không quá 5 trang rồi tặng cho một người khác. 2 năm sau, theo yêu cầu của bạn, tôi lại tặng bạn một cuốn Lời hứa lúc bình minh nữa. Lần này, bạn nói trong gần một tuần bạn không thể vượt qua được 4 chữ, "Hết rồi. Biển Big Sur". Tôi không hỏi bạn vì sao. Nhưng tôi biết giữa 2 năm ấy là một giai đoạn âm u của cuộc đời bạn. Đoạn văn đầu và cuối truyện mang một ý nghĩa đặc biệt với bạn vì có thể chúng đã đến đúng lúc, như một sự gợi mở.

Tôi nằm trên sàn nhà và nghĩ tới biển. Cảm giác thả lỏng cơ thể trong nước thật cám dỗ. Và sóng sẽ mang ta đi.

Monday, 23 January 2012

Tiếng mùa xuân



Khi tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, ngoài trời nắng nhẹ. Vơ lấy cuốn sách, tôi đọc tiếp đoạn Kundera viết về sự thay đổi quan điểm, về những con đường trong sương mù. Trong ánh sáng lờ mờ hắt vào từ ngoài hiên, tôi ngồi im lặng giữa căn phòng.

Năm nay với tôi mùa xuân tới chậm. Đến tận chiều hôm qua tôi mới nghe thấy âm thanh và ngửi thấy mùi của nó. Lòng yên thì mới chạm vào được sự dịch chuyển của mùa. Tôi đã đi qua một năm không yên. Như một người trước từng đợt sóng biển.

Đặng Hữu Phúc và Phan Đan đã cùng nhau tạo ra những viên ngọc cho ca khúc Việt Nam. Mỗi mùa, tôi chọn một romance của họ để nghe. "Cơn giông" cho mùa hè, "Hoài niệm mùa thu", "Ru con mùa đông" và "Tiếng mùa xuân" cho mùa đang qua.


"Tiếng mùa xuân" với giọng hát Ái Vân

Rụng lá trong vườn, động gió ngoài khơi
Đợt sóng xô bờ đọng ngân bờ xa
Tôi biết em qua vùng mênh mông nhớ

Làm cánh ong vàng, làm tiếng mùa xuân
Làm nắng êm đềm, làm quãng đường mưa
Tôi dẫn em sang miền quê yên tĩnh

Và mặt trời, mặt trời sáng giấc mơ vòm cao

Và nụ cười, nụ cười sáng đoá hoa tình yêu

Friday, 25 November 2011

Bạn cũ

Lâu lâu, tôi lại có dịp gặp lại một người bạn thời phổ thông. Có người là bạn và có người là bạn thân. Giữa những kỷ niệm xưa và tình hình hiện tại là sự im lặng. Nhìn vào mắt bạn, tôi nhận ra chúng tôi đều đã đổi thay. Ánh mắt chúng tôi kiếm tìm những điều khác trước và khác nhau. Sự chân thành có thể làm nhòa đi khác biệt trong giây lát, nhưng không thể lấp đầy một khoảng trống vô hình. Khoảng trống ấy không được tạo ra từ việc chúng tôi sống ở những vùng địa lý cách nhau hàng nghìn cây số. Nó đến từ độ dài của khoảng thời gian chúng tôi sống xa nhau. 

Thời gian ngăn cách chúng ta trong đời.