Bé gái tóc tém kéo tay bà đi đến hàng ghế chờ xe buýt. Nét mặt em nhí nhảnh dù một bên mắt đang phải đắp bông gòn. Hai bà cháu mặc những bộ quần áo đơn sơ, đi trong ánh chiều chập choạng trên vỉa hè phía bên kia Bệnh viện Mắt.
Sâu trong một con hẻm Sài Gòn nào đó, có thể giờ này bố mẹ bé đang trông ngóng hai bà cháu trở về để cùng ăn bữa tối. Mà cũng có thể là không. Tôi cảm thấy trong cái nắm tay ấy thấp thoáng hình ảnh một đôi bạn cùng cảnh ngộ. Có những người già và trẻ nhỏ không được mong đợi.
Sự suy tưởng bi quan khiến tôi ngậm ngùi. Đường một chiều và gần hai phút sau xe tôi mới trở lại trạm xe buýt. Nhưng hàng ghế đã trống trơn.
Sâu trong một con hẻm Sài Gòn nào đó, có thể giờ này bố mẹ bé đang trông ngóng hai bà cháu trở về để cùng ăn bữa tối. Mà cũng có thể là không. Tôi cảm thấy trong cái nắm tay ấy thấp thoáng hình ảnh một đôi bạn cùng cảnh ngộ. Có những người già và trẻ nhỏ không được mong đợi.
Sự suy tưởng bi quan khiến tôi ngậm ngùi. Đường một chiều và gần hai phút sau xe tôi mới trở lại trạm xe buýt. Nhưng hàng ghế đã trống trơn.